Em có viết cho anh
ngàn câu thơ vẫn chỉ là nỗi nhớ
Khao khát đam mê
cháy bỏng ngọt ngào
Và tình em vẫn dịu
dàng hương gió
Đợi chờ anh trong
chiều nắng xôn xao...
Ngã ba sông
Thơ: ĐÀO
ĐỨC QUÝ
Ngã ba sông, ngã ba
sông
Anh về quán cá một
chiều đông
Mênh mông, mênh
mông một dòng sông
Hạc trắng xuôi
theo phù sa đỏ
Để một mình ta, mỏi
mòn trông...
MẸ
Thơ:
Đào Xuân Mai
Khép lại tuổi thanh xuân
Mẹ lui về với mảnh vườn của mẹ
Mảnh vườn như mảnh đời nhỏ bé
Suốt một thời mưa gió đạn bom.
Suốt một thời mòn mỏi ngóng tin con
Chân trời thì xa – đất quê thì rộng
Nhìn ra biển lại mênh mông sóng
Nên suốt đời mẹ đâu được đi xa.
Mẹ thương vườn cây ao cá ở nhà
Qua mùa vụ chăm đàn gà lứa lợn.
Chúng con lớn, đi về nơi biển rộng
Quá nửa đời chưa qua nổi lời ru
Những câu Kiều mẹ gieo lại tuổi thơ
Những năm chiến tranh – đang mùa giáp hạt
Trong cơn đói con còn nghe mẹ hát….
Cánh cò bay lả bay la.
Mẹ!
Như bãi bồi gieo đỏ hạt phù sa
Như dòng sông bốn mùa cho nước mát
Như vầng trăng soi đêm dài con thức
Như mặt trời rọi sáng chúng con đi.
TRÒ CHUYỆN VỚI CON
Thơ:
Đào Xuân Mai
Con lớn rồi chẳng
cần dạy nhiều đâu
Chỉ căn dặn đôi
điều phòng vấp ngã
Gặp người quen
thường phải chào trước đã
Chưa học cách nghi
ngờ - khoan nói chuyện ghét, yêu.
Bố đi nhiều cũng
từng vấp ngã nhiều
Ngã nhiều thì đau,
đau thì vươn thẳng dậy
Nghe lời khen chưa
phải hay đâu đấy
Dễ biến mình mang
tật xấu con ơi.
Tuổi ấu thơ bố học
cách thương người
Lại học cách không
để người lợi dụng
Lời nói thẳng chưa
hẳn là nói đúng
Trước hết tự trách
mình mới nên trách người ta.
Thế giới này vẫn
còn lắm phong ba
Trong cái tĩnh còn
ẩn nhiều cái động
Phải hiểu hết về
ngọn ngành lẽ sống
Chỉ đôi điều trò
chuyện với con thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét